GIẢI NGHĨA
LỤC TỰ DI ĐÀ
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT vốn là sáu chữ mà từ cổ chí kim thì đường tu luyện phải mượn nó mà giải thoát luân hồi, nhưng chỉ dùng nó biết muôn triệu tỷ nào mà không biết cái tên đó là để dùng cho cái chi.
Chữ
NAM tức là phải trau dồi hạnh kiểm là trước nhứt.
Chữ
MÔ vốn là phải gồm cả các đức tính tốt đẹp, toàn thiện, toàn mỹ. Nếu như
hạnh kiểm mà không biết gìn giữ thì đã tu mà còn phạm nhằm pháp luật và tất cả
những gì xấu xa thì kẻ ấy chưa phải là người tu. MÔ nếu không qui tụ được các
đức tính cho toàn thiện, toàn mỹ thì không có đức, mà không có đức thì không
phải người tu.
Chữ
A tức là phải cố tầm chơn pháp, chơn lý. Dầu cho chơn lý và chơn pháp nó
ở nơi đâu khó khăn vô cùng cực mà kẻ muốn tu giải thoát thì cũng phải mạo hiểm,
xả thân mà tìm tòi ở trong mọi cái khó khăn, nguy hiểm thì mới tầm được chơn
lý. Tầm được cái chơn lý rồi thì sẽ thấy cái chơn pháp rõ ràng. Đã thấy rõ ràng
rồi thì phải lấy và giữ.
Chữ
DI tức là hễ lấy được rồi thì phải trau dồi phanh luyện. Sự trau dồi
phanh luyện là một cái việc làm mà ta phải luôn luôn làm mãi cho đến khi nào ta
đặng thành công.
Chữ
ĐÀ vốn là chịu đựng. Ta phải dùng ta mà làm một cái sức chịu đựng tất cả
mọi sự việc. Và những cái gì mà nặng nề, xấu xa, khổ cực, cay đắng, khảo đảo…
ta phải rèn đúc tâm chí cho đặng trở thành sắt thép, đại hùng, đại lực, đại từ
bi. Đó là phải lì lợm chịu đựng để mà đưa đón chúng-sanh lên bờ Cực Lạc. Và mức
chịu đựng sẽ là không có giới hạn thì mới phải là tu chơn.
Chữ
PHẬT vốn là chữ thành công và kết luận trong mọi chịu đựng của năm chữ
trước. Nếu ta chịu đựng được vậy và làm được như vậy thì ta mới là PHẬT.
No comments:
Post a Comment